Tại mỹ nhân hoài

[Tại mỹ nhân hoài] Chương 6

Chương 6: Chuyện xưa trước kia

Edit: Cửu Nguyệt

Beta: Bột Mì QQ


Lúc dùng bữa ăn tối, Ân Huyền Quắc  vừa là khách quý vừa là huynh trưởng của Mộ Tĩnh Vân, đó là lí do vì sao Mộ Tĩnh Vân dù không tình nguyện thế nào đi nữa cũng chỉ có thể ngồi *lão lão thật thật* (thật thà, nghiêm túc) ở bên trong đại sảnh, nghe hai nam nhân kia bí mật liên minh chỉ trỏ hành tung phiêu lãng lại vô trách nhiệm năm năm này của y– tiện thể còn cộng thêm một tiểu quỷ mặt mang một nụ cười khó hiểu đang ở đó nhìn có vẻ hả hê…

“Còn chưa xong…” Mộ Tĩnh Vân nghe đến phiền, nhịn không được thầm thì lẩm bẩm một câu, nhưng dù sao vẫn cố kỵ thân phận của giáo chủ Ân Huyền Quắc, không dám làm càn quá mức, lười biếng lấy đũa gắp mấy miếng rau, cũng mất lòng dạ để ăn, nghĩ thầm người sao còn chưa đi không biết còn muốn tưởng niệm đến khi nào, vì vậy tùy tiện ăn vài miếng, gác đũa xuống, cũng không quản sắc mặt người đang ngồi, đứng dậy nhấc chân đi thẳng: “Ta đã ăn no, các ngươi từ từ dùng.”

“…” Ân Huyền Quắc nhìn vết thương ở chân của Mộ Tĩnh Vân còn chưa khỏi hẳn nhưng lại chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, lắc đầu một cái, lòng nói ‘Tĩnh Vân, tính tình của ngươi đúng là không thể cứu được’, tính khí tồi tệ không nói, vừa cáu kỉnh lại vừa hung ác, nói lại không nghe, giảng lại không thông, thật là không có lấy một điểm đáng khen. “Không phái người đi theo sao?” Đột nhiên đổi đề tài, Ân Huyền Quắc quay đầu về phía Hách Liên Dực Mãn hỏi – tâm ý của Tĩnh Vân chưa bình tĩnh, cũng không phải là cam tâm tình nguyện ở lại Hách Liên gia, cho nên y có thể biến mất lần nữa hay không, ai cũng không nói chính xác được…

“Y bây giờ không dám hành động.” Giúp *hảo hữu* (bạn tốt) rót chén rượu, Hách Liên Dực Mẫn cười thập phần tự tin, ngừng lại một chút, nói tiếp: “Công lực của y thụt lùi rất nhiều.” – Hôm ấy ở trên núi Thanh Thành, hắn cũng đã nhìn ra Mộ Tĩnh Vân nhìn như trêu đùa với Thẩm nhị công tử, ngươi truy ta tránh liên tục mấy vòng, thật ra chẳng qua là bởi vì y biết mình không thắng được mà thôi – lúc đó nhân số võ lâm quần hào có mặt rất đông, nếu như là Mộ Tĩnh Vân của bảy năm trước, hiển nhiên có thể toàn thây rút lui, nhưng y lúc này, muốn xông ra ngoài đã là nhất định không thể nào, mà chỉ cần đả thương một người trong đó, thế nào cũng là một trận huyết chiến.

Mộ Tĩnh Vân tuy có máu độc trong người, nhưng dưới loại tình huống đó cũng không dám tùy tiện dùng bậy, sinh tử của bản thân là nhỏ, nhưng nếu làm hại Ứng Thiên giáo vì vậy mà bị võ lâm truy sát, tội kia có thể rất to – tuy rằng không dám khen tính nết, nhưng ít ra đối với Ứng Thiên giáo, Mộ Tĩnh Vân vẫn còn một phần cảm tình và trách nhiệm, cho nên, nhìn từ điểm đó, ngược lại cũng không uổng công Ân Huyền Quắc đã coi y như tay chân.

“Ngay cả ta y cũng không đánh lại.” Tranh Vân cũng chen vào một câu – trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng cũng đánh vài chiêu với nương (…), mặc dù không phải là đánh đến mức liên quan tính mạng, nhưng nương ra chiêu ngoan độc nó cũng đã lĩnh giáo rồi, chẳng qua nó cũng tỉ mỉ phát hiện được chiêu thức của nương nó mặc dù hung ác, nhưng kình liệt không bằng nó, nói đơn giản, chính là nội lực không đủ, bây giờ còn có thể đánh ngang tay với nó, chẳng qua là chiếm lợi từ thể lực và sức chịu đựng mà thôi, nếu nói thật, nương thật ra là thua một cấp.

“Đương nhiên rồi.” Kính Hách Liên Dực Mẫn một ly, Ân Huyền Quắc trả lời làm mọi người bất ngờ: “Nội lực của Tĩnh Vân là do sư phụ của y – Linh Thứu Tử tiền bối trước khi qua đời kiên quyết phải truyền cho y, cho nên, thật ra Tĩnh Vân y căn bản không biết luyện võ như thế nào.”

“… Sao lại thế?” Ngây cả người, vẫn thật không nghĩ tới sự tình lại sẽ thành cái dạng này…

“Năm đó Tĩnh Vân vừa được năm tuổi, Linh Thứu Tử tiền bối đã muốn để y tập võ, nhưng nói hết lời Tĩnh Vân nhất định không chịu, lúc đó phụ thân ta vẫn còn tại thế, đối với y cũng là cực kỳ cưng chiều, liền thay y ngăn cản chuyện này, lúc đó mới thôi. Một thời gian dài sau này, bắt đầu có hứng thú với độc dược độc thảo, nhưng Linh Thứu Tử tiền bối cho là một người nếu như quá mức say mê với ‘độc’, ngày sau tất sẽ bất thiện, cho nên hết sức kiên trì khiến Tĩnh Vân nhất định phải học y, nếu không học, cũng không cho phép đụng vào hết thảy độc dược. Cũng chính bởi vì như vậy, Tĩnh Vân đối với chuyện Linh Thứu tử tiền bối ép buộc y học y cho đến bây giờ vẫn còn kín đáo phê bình, lúc đó còn trẻ cũng từng nháo không ít chuyện, sau này sư phụ đã về cõi tiên, mới thu liễm đôi chút, không đến mức canh cánh trong lòng như vậy nữa.”

“Xem ra tính xấu này thật đúng là trời sinh.” Sau khi nghe xong lời của Ân Huyền Quắc, Hách Liên Dực Mẫn lắc đầu cười cười, nghĩ thầm không hổ là Mộ Tĩnh Vân, đối với sư phụ của mình cũng có thể vô lễ như thế, thật là một nhân vật có tính cách tùy hứng đến tột đỉnh.

Ân Huyền Quắc cũng cười cười, lại uống thêm ly rượu nữa, mới tiếp tục kể: “Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao y thuật của Mộ Tĩnh Vân so với dụng độc lại kém xa như vậy, học y vốn cũng không phải là y tự nguyện, học cũng lõm bõm nửa vời, chẳng qua là may mắn trị khỏi bệnh cho vài người, trên giang hồ một truyền mười, mười truyền một trăm, cũng không biết sao danh tiếng vang xa. Lúc Linh Thứu Tử tiền bối quy tiên, Tĩnh Vân đã là có chút tiếng tăm, nhưng tính tình tồi tệ lại càng thêm nghiêm trọng, mà làm sư phụ, chung quy cũng vẫn là thương yêu y, mặc dù vẫn yêu cầu đối với y rất nghiêm khắc, nhưng hiểu rõ tính tình của Tĩnh Vân ngày sau nhất định sẽ gặp không ngừng chuyện rắc rối, cuối cùng không nỡ y bị thua thiệt, bị người khi dễ, cho nên trước khi mình qua đời mới đem công lực cả đời cưỡng chế truyền cho y. Nhưng Mộ Tĩnh Vân vẫn như cũ làm theo ý mình, bỗng dưng có một thân nội lực, nhưng vẫn không muốn luyện võ cường thân, sau này bị ta ép đến phiền, mới bất đắc dĩ học khinh công, cho đến bây giờ, y thật sự cũng chỉ có thân khinh công này.”

“Khó trách ta nhìn chiêu thức của y luôn cảm thấy không có chưởng pháp gì đáng nói, tựa hồ như là tùy tính mà đánh, thì ra thật đúng là như vậy.” Tuy nói như vậy, nhưng ngộ tính của Mộ Tĩnh Vân vẫn rất cao, mặc dù chưa bao giờ học qua, nhưng thật sự đánh nhau, y ngược lại cũng *tượng mô tượng dạng* (ra hình ra dáng / khá được), hơn nữa chiêu thức của y cũng không giống như từng chiêu từng thức đều cố định có kết cấu phân theo từng môn phái của người bình thường, toàn bộ đều dựa theo tình huống và sở thích mà phản ứng, vũ khí cũng cực kỳ tùy ý, bắt được cái gì sẽ dùng cái đó, cho nên lúc giao thủ với y, luôn cảm thấy y xuất chiêu quỷ dị lại không thể tìm ra được, so với cao thủ càng khó đối phó hơn nhiều… (chồng khen vợ ghê chưa)

“Không hiểu nội công tu luyện như thế nào, một thân nội lực này bỏ không, dần dần cũng sẽ từ từ tiêu hao hết, y nghịch thiên sinh hạ Tranh Vân, vốn là đã mất một nửa nội lực, sau đó ở Hách Liên gia trong hai năm, ngươi có từng thấy y luyện tập tí nào không? Sau đó năm năm này thì càng không thể nói đến. Ngược lại cũng may mắn là năm đó ép y học khinh công, cuối cũng cũng chưa uổng mạng ở bên ngoài, nếu không thì ta khó thông báo với lão gia tử nhà y.”

“Tây Lương Sơn lão gia tử rốt cuộc là nhân vật nào? Ngay cả ngươi cũng phải nhân nhượng ba phần.” Tấm tắc hai tiếng, Hách Liên Dực Mẫn có chút trêu đùa xem thường hảo hữu một câu, nhưng cười thì cười, ánh mặt lại nghiêm túc hẳn lên, có cơ hội cần phải gặp lão gia tử này một lần…

Dường như là đã xem thấu tâm tư của Hách Liên Dực mẫn, Ân Huyền Quắc thần bí cười cười, nâng ly rượu lên: “Có lẽ chẳng bao lâu sau ngươi có thể thấy chân thân của lão nhân gia.”

Bên trong phòng khách tiếng cười nói, hòa thuận vui vẻ, mà ở bên trong Thính Phong cư, Mộ Tĩnh Vần đang một thân một mình ngồi ở trên lan can ở hành lang, nhìn Hách Liên đại trách ở cách đó không xa trước mắt ngây người ra – không sai, y không dám hành động…

Không chỉ là bởi vì câu nói cảnh cáo lúc trước của Hách Liên Dực Mẫn, mà là y biết nam nhân này chắc chắn đã phòng bị chu toàn hết rồi – dọc đường từ sảnh bên về, y vẫn rất cẩn thận chú ý động tĩnh chung quanh, nếu như để y phát hiện một chút vết tích cũng tốt, hoặc là trực tiếp phái người đi theo y cũng được, y đều thấy hợp tình hợp lý——

Thế nhưng, vấn đề bây giờ là Hách Liên Dực Mẫn tựa hồ như đã nhìn thấu giống như đã ăn chắc y rồi, biết rõ y có tâm niệm khác, nhưng vẫn hoàn toàn không quan tâm, cho rằng đã toàn quyền nắm chắc, dường như chính là đang chờ y hành động sẽ chờ bắt y ngay tại chỗ, sau đó liền có thể thuận lý thành chương buộc tội y, khiến cho y không có cơ hội vùng lên – hiện tại người nam nhân này đối với y vẫn còn rất ôn hòa khiêm nhường, nhưng y tin rằng nếu nói y bị bắt lại một lần nữa, *chân diện mục* (bộ mặt thật) của người nam nhân này sẽ hoàn toàn bộc lộ ra ngoài…

—— Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao bây giờ y đối với cơ hội khó có được như vậy nhưng vẫn án binh bất động, chỉ ngồi ngây ra – bản tính thật sự của Hách Liên Dực Mẫn, y chỉ thấy một lần, mà chỉ một lần kia cũng đã khiến y bỏ ra giá rất cao: bị niêm phong nội lực, quản thúc hai năm, mọi chi tiết đều bị áp chế, không phản kháng được, chỉ phí công giãy giụa… Mặc dù sau đó phát sinh một loạt sự tình làm thay đổi rất nhiều thứ vốn không tiếp thụ nổi, thế nhưng cái dáng vẻ kia của Hách Liên Dực Mẫn, y cũng không muốn đối mặt lần nữa – bởi vì Hách Liên Dực Mẫn đó, y thật sự không chống lại được, là tuyệt đối không có phần thắng nào! (Vâng, anh ko lợi hại thì đâu giữ được vợ)

“Làm sao vậy?” Mộ Tĩnh Vân đang đối diện với tường rào một *trượng* (3,33m) *trường hư đoản thán* (thở dài than ngắn), đột nhiên bên hông chặt lại, quay đầu nhìn lại, chính là oan gia Hách Liên Dực Mẫn, đứng ở bên cạnh cười tủm tỉm, cánh tay dài ôm trọn hông của y, thấy y xoay đầu lại, thuận thế gọi là trộm hương một tí trên môi của y…

“Đi chết đi!” Trong chớp mắt lại bị chiếm tiện nghi, hơn nữa ban nãy trong đầu lại vòng đi vòng lại những chuyện ủy khuất và kiềm chế kia, vẻ mặt của Mộ Tĩnh Vân ngay lập tức thay đổi, hai tay tức giận đẩy một cái, muốn làm cho khoảng cách giữa mình và Hách Liên Dực Mẫn xa ra——

“Ta chết ngươi cũng cần phải chôn cùng.” Buông lỏng giơ tay lên bắt được hai tay không nghe lời của Mộ Tĩnh Vân, đồng thời một tay ở bên hông y dùng sức, một giây kế tiếp, Mộ Tĩnh Vân yếu ớt ngã vào trong ngực của hắn, biểu tình đau đớn lại kỳ lạ, cũng không phải là có ý làm loạn, mà giống như là tự mình đè nén gì đó…

“…” Cắn răng không kêu thành tiếng, nam nhân này! Nam nhân này! Lại có thể lại có thể xuống tay nặng như vậy ở hông y khi y vẫn còn đau nhức không ngừng, thật sự là quá vô sỉ!!

Nhìn sự tức giận lại mang một chút xấu hổ của Mộ Tĩnh Vân, tâm tình của Hách Liên Dực Mẫn thật tốt, cánh tay lại kéo chặt hơn nữa, khiến cho Mộ Tĩnh Vân tựa vào trên ngực hắn, “Ta nghe Ân Huyền Quắc kể lại một vài chuyện của ngươi.”

“Cái gì?” Nghe được Hách Liên Dực Mẫn nói như vậy, Mộ Tĩnh Vân nhất thời khẩn trương lên, thế nhưng cũng không dám biểu hiện quá mức rõ rệt, sợ Hách Liên Dực Dực Mẫn nhìn ra – chẳng lẽ giáo chủ lại bán đứng y…

“Cũng không có gì, một vài chuyện xưa trước kia của ngươi mà thôi.” Hách Liên Dực Mẫn lướt qua, cũng không nói thêm gì về đề tài này, mà lấy từ trong tay áo một mẩu giấy mỏng bày ra, đặt ở trước mặt Mộ Tĩnh Vân: “Chỉ là việc này, ta ngược lại muốn ngươi giải thích một chút.”

Trong lòng Mộ Tĩnh Vân cả kinh, chợt có dự cảm không lành, định thần nhìn lại, phát hiện mẩu giấy kia lại chính là mẩu giấy có liên quan đến tin tức về tung tích của Minh Thành tiền bối mà giáo chủ đưa cho y hôm nay!

Xong viên gạch thứ năm mươi sáu

 

Leave a comment